Lý Truy Viễn mới hiểu, tại sao mấy ngày nay chị Anh Tử không đến tìm mình để học thêm, theo lẽ thường thì dù khả năng tiếp thu có kém đi chăng nữa thì bài tập lần trước chị ấy cũng phải xem xong rồi mới đúng.

“Chúng ta có cần đi thăm viếng không?”

“Thăm cái gì, nhà mẹ con bé ở Cửu Vu Cảng, đi xe buýt còn phải chuyển mấy chuyến, huống chi, nếu người thực sự không ổn, đi cũng là ông nội con đi, ông cố đi làm cái gì.”

“Ồ.”

“Về phòng ngủ sớm đi.”

“Ông cố, ông có kính lúp không?”

“Kính lúp?” Lý Tam Giang suy nghĩ một chút, “Xem ở hốc bếp xem có không, trước kia ông còn định dùng nó để nhóm lửa, sau đó phát hiện còn không bằng diêm, con muốn cái đó làm gì?”

“Đọc sách.”

Hai bộ sách đó chữ nhỏ quá.

“Đứa nhỏ đọc sách khổ sở như vậy sao, còn phải dùng kính lúp? Hay là ông cố dẫn con đi tiệm kính ở thị trấn, mua kính cho con? Mf thôi vậy, tiệm kính ở thị trấn sợ là trình độ không được, ông cố vẫn là dẫn con đi xe buýt đến bệnh viện nhân dân thành phố để mua kính.”

“Không cần đâu ông cố, con chỉ dùng để xem hình ảnh thôi, mắt con không cận thị.”

Lý Truy Viễn trước tiên vào phòng ngủ đặt bàn cờ rồi chạy xuống bếp, quả nhiên tìm thấy kính lúp phủ đầy bụi trong hốc bếp, sau khi lau sạch rồi, cậu lại quay về phòng ngủ, bật đèn bàn.

Lấy ra quyển đầu tiên, là “Âm Dương Tướng Học Tinh Giải”, tổng cộng tám quyển.

Lật trang, không có lời giới thiệu, thậm chí cả chú thích của phần đầu tiên cũng không có, trực tiếp là nội dung.

Lý Truy Viễn cầm kính lúp, nhìn chăm chú.

Liên tục xem ba trang giấy dày đặc cả hai mặt, Lý Truy Viễn phát hiện ra có điều không ổn.

Ba trang này thực chất rất nhiều chữ, nhưng đều nói về một thứ – lông mày.

Từ hướng đi, góc độ, độ dày, độ dài, màu sắc của lông mày… tổng cộng nói đến gần một nghìn loại.

Trang thứ tư bắt đầu, nó bắt đầu nói về bọng mắt.

Lý Truy Viễn không tiếp tục xem mà lật sang hai trang sau, xác nhận quả thật là dành hai trang với nội dung rất dài, chỉ để nói về bọng mắt.

Tiếp theo, lại bắt đầu nói về mí mắt.

Có chút mơ hồ, trong lòng Lý Truy Viễn nảy ra một suy đoán… Dù không có chú thích phần đầu tiên nhưng phần trước có nói, có lẽ đều thuộc về “mắt”?

Nhưng đã lật giở như vậy lâu rồi, hóa ra vẫn chỉ là một phần của “mắt”.

Lý Truy Viễn lật cuốn sách này đến trang cuối cùng, phát hiện nói về nếp nhăn ở khóe mắt… vẫn là mắt.

Sau đó, cậu lấy ra cuốn sách thứ hai, xem phần đầu rồi lật trang sang sau, ừm, mở đầu ba trang giấy, toàn bộ nói về dái tai.

Lật đến trang cuối cùng, nói về vành tai.

Quyển sách thứ ba nlấy ra, vẫn dùng phương pháp tương tự để xác nhận nhanh chóng, không sai, nó đang nói về nhân trung, chính là vùng giữa môi và mũi.

Vậy nên, bốn cuốn đầu, lần lượt nói về: mắt, tai, miệng, mũi.

Theo lý thuyết, ngũ quan bao gồm lông mày, mắt, tai, mũi, miệng, ở đây nó gộp lông mày và mắt làm một quyển, không dành riêng một quyển cho lông mày.

Nó còn khá tốt.

Bỏ qua khái niệm cơ bản, Lý Truy Viễn lấy ra quyển thứ năm, xem kỹ trang đầu tiên… cậu không hiểu, nhưng cũng đã tìm ra cảm giác, cái này dường như đang sắp xếp kết hợp, mỗi sự kết hợp tương ứng với một đoạn văn giải thích ngắn gọn và cực kỳ súc tích.

Ý nghĩa đại khái là, phạm vi bị hạn chế, rất nhiều thứ đã bị bỏ qua, người đọc sách nên tự mình hiểu.

Lý Truy Viễn dụi mắt, vậy nên, đây là xem tướng số sao?

Không phải là kiểu thầy bói đi đến trước mặt bạn: “Ấn đường của ngươi biến thành màu đen, sắp tới e là gặp tai họa.”

Theo logic trình bày của cuốn sách này, lẽ ra phải là: Ngươi có biết ấn đường có bao nhiêu lựa chọn sắp xếp kết hợp không?

Lý Truy Viễn rất khó hiểu, rõ ràng là một cuốn sách xem tướng số liên quan đến mê tín dị đoan, nhưng tại sao lại toát ra một mùi vị khoa học nghiêm túc thế nhỉ.

Tác giả của cuốn sách này rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng, đã quan sát kỹ lưỡng tướng số của bao nhiêu người?

Không, sức mạnh của một người không thể làm được, thậm chí một môn phái cũng không thể làm được.

Cuốn sách này nếu không phải là viết bừa thì tác giả hẳn là đã sưu tầm và khảo chứng vô số tác phẩm và ghi chép liên quan của người xưa mới có thể tổng kết lại như vậy.

Lý Truy Viễn lật mở cuốn sách thứ sáu, xem kỹ trang đầu tiên.

Trán cậu toát ra mồ hôi nhỏ, dái tai đỏ bừng, cái này thường xảy ra lúc cậu giải bài toán, bộ não suy nghĩ quá nhanh chóng mà ra.

Xem xong trang đầu tiên, cậu vẫn không hiểu nội dung nhưng đã hiểu quy tắc.

Nếu nói cuốn sách thứ năm là sự sắp xếp kết hợp dựa trên bốn cuốn sách đầu về mắt, tai, miệng, mũi, thì cuốn sách thứ sáu, là sự sắp xếp kết hợp dựa trên cơ sở của cuốn sách trước, là sắp xếp kết hợp của sự sắp xếp kết hợp.

Nếu như nói, đến cuốn sách thứ năm còn có thể dựa vào việc học thuộc lòng để vượt qua, thì đến cuốn sách thứ sáu này đã liên quan đến khía cạnh tính toán toán học, lượng tính toán, quá lớn rồi.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *